Ngày xưa,thời bao cấp,nhiều khi các cơ quan xí nghiệp ko có tiền để trả lương công nhân,họ lấy luôn sản phẩm của cơ quan xí nghiệp mình sản xuất ra để trả lương công nhân.Nơi nào có sản phẩm là hàng tiêu dùng thiết yếu thì sản phẩm dễ bán,người công nhân có thể nhanh chóng có tiền để chi tiêu dù có bị thiệt một chút.Vì bao giờ chả phải bán rẻ hơn.Nơi nào sản xuất các sản phẩm công nghiệp nặng thì ko biết họ phải làm sao.Hồi ấy mẹ tôi làm ở lương thực,cứ tưởng được trả lương bằng gạo thi lãi to.Bởi vì gạo cung cấp theo sổ giá thấp hơn giá thị trường nhiều lần.Đến khi nhận lương thì ko phải gạo cũng chẳng phải tiền mà là ....phân.PHÂN ĐẠM. Ấy vậy mà mọi người vẫn bảo nhau là may.May mà phân đạm còn dễ bán,chứ mà phân lân của nhà máy APATÍT ngay cạnh ga PYthì ko biết bán cho ai.
 Nay đọc trên mạng thấy thưởng tết bằng quần đùi,tất,gạch xây...nghĩ mà buồn. Sơn thưởng sơn, xây dựng thưởng gạch ,vậy cục tần số thưởng gì...Thầy cô giáo thưởng gì...Không khéo phiên chợ PHÚC YÊN haitám tết trở lại thời kỳ trao đổi HÀNG /HÀNG mất.