CHÀO MỪNG BẠN GHÉ THĂM BLOG CỦA HỒNG ANH!

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

BẦM TÔI.

/tiếp theo/
Nhà bầm tôi ko làm ruộng nên chẳng có đất đai gì.Ngoài đan mành ra thì còn nuôi gà và lợn nữa.Ko có ruộng nhưng bà vẫn làm phân chuồng và vẫn ủ phân như các gia đình làm nông nghiệp khác.Số phân ấy được dùng cho mảnh rộng phần trăm nhà cô Bình.Thỉnh thoảng tôi cũng được đi ra ruộng giúp cô hoặc đem phân ra đồng hoặc thu hoạch hoa màu.Nhờ thế mùa nào thức ấy cô trồng gì chúng tôi cũng được thưởng thức.
Một hôm cô đem gạo nếp xuống bảo ngâm để mai xay bột làm bánh khúc.Cô nói với bầm tôi,ngoài đồng nhiều rau khúc lắm,mai cho bọn trẻ chở phân ra sớm tiện thể hái rau khúc về làm bữa bánh.Rồi cô đi mượn thêm một xe cải tiến nữa về đánh phân chất sẵn lên xe.
Sớm hôm sau tôi cắp hai cái rổ và một cái bị cói,lóc cóc chạy theo hai cái xe cải tiến ra đồng.Hôm ấy tôi thực sự được nhìn thấy ông mặt trời đỏ như quả dưa hấu bổ đôi cưỡi chiếc xe mây leo lên bầu trời rải những tia nắng ban mai xuống khắp cánh đồng.
Trên những chân ruộng mạ chưa cày ải,rau khúc mọc lên rất nhiều.Trước đó tôi đã một vài lần đi hái rau khúc,nên đã biết,nhưng chưa lần nào đi sớm như thế và cũng chưa lần nào thấy rau khúc mọc nhiều như thế.Tôi được đi hái rau khúc luôn còn hai đứa con cô Bình phải phụ với hai người lớn rải phân xuống ruộng.Họ cứ tay trần thế mà bốc phân tung ra ruộng,tất nhiên là phân đã ủ hoai rồi,giờ nhớ lại thì thấy mất vệ sinh chứ hồi đấy thấy bình thường,chắc ai cũng làm thế cả.Rải phân xong cô Bình lấy sào gạt qua gạt lại cho hết phân bám trên lá lúa.Nhìn cô làm tôi nghĩ chắc cô yêu mảnh ruộng của mình lắm.Sau này ,khi xem phim/ Cuốn theo chiều gió/ lúc Scaclet cầm củ cải giơ lên trên cánh đồng của gia đình và thề sẽ ko bao giờ để cho mình và những người thân của mình bị đói nữa,tôi lại liên tưởng đến cô Bình.Tình yêu với đất đai chính là sức mạnh và là vẻ đẹp của người nông dân.Tôi nghĩ thế.Rải phân xong,mọi người cùng tôi hái một loáng là đầy hai rổ và cái bị.Bọn trẻ con được ngồi lên xe cải tiến cho đỡ mỏi chân trên đường trở về.
Ở nhà,bột đã vắt cho ráo nước bọc trong tấm vải diềm bâu,gạo nếp và đỗ đã ngâm,chiều hôm ấy chúng tôi làm bánh khúc.
Rau khúc rửa sạch cho vào cối đá giã nát trộn với bột gạo nếp xay đã ráo nước,nhào kĩ rồi chia thành từng phần nhỏ đều nhau.Đỗ xanh đồ chín giã nát,xào lên với hành phi cho thơm,xong nắm thành từng nắm nhỏ làm nhân chia sao cho tương đương với phần vỏ bánh.Rồi cứ một nhân một bánh nặn lại vê tròn sau đó mới làm dẹt ra.Xếp bánh vào chõ đồ như đồ xôi.Cứ một lượt gạo,một lượt bánh.Chỉ cần nước sôi mùi bánh khúc đã thơm lừng khắp nhà.Chưa bao giờ tôi được ăn bánh khúc ngon như thế,kể cả sau này,bởi làm sao có được nhiều rau khúc như thế.Bây giờ bên này mọi người thay rau khúc bằng rau cải cúc hoặc lá su hào,nhưng vẫn cứ gọi là bánh khúc.Nhiều người bảo tại hồi ấy đói nên thấy ngon hơn,cái gì thế thì ko biết,còn bánh khúc nếu ai hái được nhiều rau khúc như cô cháu tôi hồi ấy thì bây giờ phải gọi là trên cả đặc sản chứ chẳng đùa.Chân ruộng mạ thủa ấy bây giờ đã quy hoạch thành khu chung cư gì đó rồi.Người nông dân bây giờ làm gì còn đất để mà yêu nữa.