CHÀO MỪNG BẠN GHÉ THĂM BLOG CỦA HỒNG ANH!

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

CHÂN DUNG MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ

Năm nay về phép dù thời gian rất ngắn nhưng tôi rất hài lòng vì làm được nhiều việc ý nghĩa.Một trong số đó là về lại THẠCH ĐÀ thắp hương cho bầm/bà Nguyễn thị Thuận/,người mẹ nuôi của chị em tôi trong những tháng năm sơ tán.Người có ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của chị em chúng tôi.Tuy nhiên chuyện tôi muốn kể ở đây lại không phải là chuyện về bà mà là chuyện về một người phụ nữ khác,nhưng nhờ chuyến đi này mà kí ức trở về và chuyện về bà ấy cứ trở đi trở lại trong đầu.

Hơn hai mươi năm đã trôi qua,con đường,cảnh vật hầu như đã hoàn toàn thayđổi.Khi qua làng Nam cường,chỉ có ba cây đa đầu làng vẫn còn sừng sững đứng đó và thế là chuyện cũ lại trở về như mới hôm qua.
Khoảng giữa năm 1965,mẹ đưa chúng tôi sơ tán về ở nhờ nhà bà ThơmBà có một người con trai,khi đó khoảng 11,12 tuổi gì đó.Chồng bà chết đã lâu,bà ở vậy thờ chồng nuôi con.Nhà bà rộng ba gian một trái,lợp mái rạ nền đất,nhưng sân gạch rộng và hai mảnh vườn nhỏ tất cả đều nằm trên một khu đất cao hơn các nhà xung quanh và cao hơn đường làng phải đến hơn mét.Giờ nghĩ lại thì thấy như vậy là bà cũng thuộc loại khá giả trong thời buổi ấy.
Vườn nhà bà trồng rất nhiều thứ,nhưng tôi nhớ nhất là mấy gốc bí đỏ và mấy khóm chuối tiêu.Bí đỏ bà trồng lấy quả để bán,bà chỉ cắt nhưng lá già, lá vàng để ăn thôi.Có một hôm bà đem về một mớ sắn ,bà bóc vỏ nâu bỏ đi ,bóc lớp vỏ hồng đem phơi,rồi giã ra nấu với rau bí già.Anh con trai không ăn,một mình bà ăn không hết,để đến hôm sau bà lại mang ra ăn nốt thế là bị đau bụng đi ngoài mẹ tôi cho thuốc uống mới khỏi.
Về ở nhà bà được ít lâu thì đến mùa gặt lúa nếp.Tôi cùng cô em họ hơn tôi 9 tuổi theo bọn trẻ con trong làng đi mót lúa.Sau một ngày về hai chị em tôi được không bằng một nửa anh con trai của bà.Hôm sau tôi để ý thấy anh con trai luôn mót lúa ở gần chỗ bà gặt.Khi cắt để lượm thì bà không bó hết lúa vào lượm và anh ta chỉ việc đến đấy mà bốc cả nắm chứ không nhặt từng bông như chúng tôi.Biết thóp nên chúng tôi không chỉ tìm lúa sót mà còn nhìn xem ai có con theo mẹ đi mót lúa để rình nẫng tay trên của bọn chúng.
Thường lúa gặt về buổi sáng thì đến tối đập.Bà Thơm có một cái quần láng cắt chân què ống rộng chuyên để đi đập lúa.Trước khi đi ra sân kho hợp tác bà đặt sẵn cái nong ở trong buồng.Cứ đập lúa được một lúc bà lại chạy về nhà,quần sắn cao tận bẹn vào buồng rũ lúa dính trên quần vào cái nong
cả buổi đập lúa như vậy bà kiếm được hơn đấu thóc.Chẳng biết những người đập lúa khác có làm giống bà không.
Bà đúng là người phụ nữ ở vậy thờ chồng nuôi con.Có miếng gì ngon,cái gì đẹp bà đều để dành cho con,còn bản thân mình chỉ dùng đầu thừa đuôi thẹo,cơm thừa canh cặn.
Ngày giỗ chồng bà nấu một nồi xôi một nồi chè con ong.Bà ra vườn cắt một nải chuối xanh ở cuối buồng chuối,lấy một quả trứng trong ổ gà đang ấp,sang ông hàng xóm vay một cút rượu.Thế là có đủ xôi chè hoa quả rượu trứng cho một đám giỗ.Cúng xong bà đem cút rượu trả ông hàng xóm kèm theo một đĩa xôi.Quả trứng trả lại con gà đang ấp/chẳng biết rồi nó có nở ra được gà con hay không,nhưng sau đó bà cũng được ăn một bữa trứng gà ung thoải mái/.Mẹ con bà chỉ ăn xôi,còn chè bà cất vào chum thóc cho anh con trai ăn dần.Một hôm bà cầm đĩa chè ra sân soi lên nắng thấy mốc xanh,bà lấy đũa gạt mốc đi,chắc là chè ngọt nên anh con trai vẫn ăn ngon lành mà không làm sao.
Nhà tôi chỉ ở nhờ nhà bà khoảng nửa năm,sau tết mẹ tôi xin vào làm ở lương thực THẠCH ĐÀ nên chúng tôi chuyển đi.
Bà ấy mất đã lâu,hồi ấy chúng tôi rất ghét bà ấy,giờ nhớ lại thấy cứ thương thương lạ thế.Thương cho một kiếp người.

12 nhận xét:

  1. CÙNG ĐỌC LẠI CHỊ HA ƠI:
    "Trước khi đi ra sân kho hợp tác bà đặt sẵn cái nong ở trong buồng. Cứ đập lúa được một lúc bà lại chạy về nhà, quần sắn cao tận bẹn vào buồng rũ lúa dính trên quần vào cái nong cả buổi đập lúa như vậy bà kiếm được hơn đấu thóc"
    HAY ĐOẠN NÀY:
    "Có miếng gì ngon, cái gì đẹp bà đều để dành cho con, còn bản thân mình chỉ dùng đầu thừa đuôi thẹo, cơm thừa canh cặn"...

    Đọc câu chuyện này của chị, em chợt nhận ra một điều: "Mọi người sẽ quên rất nhanh việc bạn làm nhưng họ sẽ nhớ rất lâu khi bạn đã làm nó tốt thế nào..." Em nghĩ bà Thơm là người mẹ hết lòng vì gia đình, vì các con chẳng qua vì sự đói khổ, túng thiếu mà bà đã hành động như thế...một hành động với lẽ thường tình tại thời điểm đó
    Còn bây giờ khi về thăm lại nơi cũ chị lại nhớ đến bà ấy…Nhớ một người là cách trái tim nhắc nhở rằng chị rất thương bà ấy dù bất kể thế nào…Đúng không ạ :D

    P/S: Góc nhìn của em về thời khó khăn ấy cũng có nhưng chắc chắn không sâu đậm như chị nên em hơi lan man chút chị đừng cười em đấy :p :p

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tên của bà ấy ko phải vậy,đổi đi tí chút kẻo nhỡ có ai cùng làng kiện mình thì chết.
      Chị cũng chẳng tốt được như em nghĩ đâu,chỉ thấy tội nghiệp sao bà ấy phải tự làm khổ mình đến vậy.

      Xóa
    2. Cuộc sống là một con đường dài đầy vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau...Chỉ khi nào đi đến "cái chết là hết sự đời." Chỉ khi nhắm mắt xuôi tay, thì mọi đau khổ ở trần gian này sẽ được chấm dứt. Em nghĩ bà ấy cũng không muốn "tự làm khổ mình" như thế đâu...bà ấy làm tất cả để những đứa con không bị đứt bữa...bà ấy không hoàn hảo nhưng bà ấy đã yêu con một cách hoàn hảo từ bản năng của người mẹ trong điều kiện, hoàn cảnh bấy giờ :D ... em thích được bênh bà ấy như thế cơ :p

      Xóa
    3. Chà,em làm như bà ấy là Lỗ Toàn Nhi của Mạc Ngôn ấy.Thưa cô,bà ấy chỉ có mỗi một đứa con thôi.Bà ấy ko nghèo đói mà chỉ keo kiệt với chính bản thân mình thôi.

      Xóa
    4. Hihi... là mẹ thì bà nào cũng "keo kiệt với chính mình" hy sinh, dành dụm cho chồng cho con...huống chi bà ấy có mỗi anh con trai... mà cái từ "thưa cô" được 2 lớp trưởng 10C sử dụng gọi em với khẩu khí giống nhau thế k biết :p :p ...kiểu này em muốn làm bà đỡ mát tay cho mẹ con bà T trong entry của cũng khó rồi đây :))

      Xóa
    5. No words can express all the feelings of a mother with her husband and her children...

      Xóa
    6. @QT: Yes! Nobody knows of the work it makes ... To keep the home together.
      Nobody knows of the steps it takes, Nobody knows-but Mother... :x:x

      Xóa
    7. Hai người song kiếm hiệp bích thế này thì tôi thua thôi.

      Xóa
    8. Dạ chị...em k có liên quan ạ :D cái bạn QT kia comment trực diện nhiều vấn đề, còn em chỉ "vo ve lạm bàn" về 1 góc nhỏ tí teo về sự "tự làm khổ mình" của bà mẹ thôi...bà ấy mà hiểu biết thì sẽ chẳng làm cái động tác " cầm đĩa chè ra sân soi lên nắng thấy mốc lấy đũa gạt m ốc đi,chắc là chè ngọt nên anh con trai vẫn ăn ngon lành" ...đáng nhẽ chị phải bênh em nhưng đọc đi đọc lại com chính 2 lớp trưởng đang mang "đồ long đao" chém em đấy :-D

      Xóa
  2. Có nhiều suy tư khi đọc câu chuyện này của Hồng Anh.Trước hết là nhớ tới tất cả những kie niệm về con người ,cảnh vật theo những năm tháng đi sơ tán cùng cơ quan của bố mẹ ở các làng quê thời Giôn Xơn,Ních Xơn ném bom miền Bắc...
    Cái tính cách (bản năng) của con người nói chung (bà mẹ nói riêng) trong hoàn cảnh khó khăn nhiều mặt thật tự nhiên đến chạnh lòng ...Hồng Anh làm cho mình nhớ đến hình ảnh khó phai mờ của một ông cụ trong trận lụt chỉ mới đây thôi,ở miền Trung đất Việt ( Hình ảnh còn quay đi quay lại mãi trên truyền hình)-Hình ảnh một lão nông đang bì bõm trong mênh mông biển nước,tay cho vào miệng gói mì ăn liền đx bóc,tay còn lại dơ lên để ngõ hầu nhận thêm vài gói nữa cho cơ hội sống qua ngày ...Cười chua chát trong khi nước mắt trào ra cay cay ở bên khóe mắt...Truyền hình là thế...tự hỏi đâu là tình người,đâu là tình thương,đâu là thương hại,đâu rồi chữ người bên cạnh chữ con...
    Những ai có thể xem hình ảnh đó nhỉ? Tất cả ,không loại trừ cả vợ,con,hàng xóm,cả người yêu xưa nữa của lão nông ấy .Đau hơn bị đánh đòn bằng roi vọt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cậu biết khi nhìn thấy ba cây đa ấy tớ nhớ chuyện gì trước tiên ko.Nhớ lúc ăn trộm đòng đòng bị bắt.Hôm ấy tớ bế thằng Quyết chơi ở gốc đa,thấy bọn trẻ con trong làng rút đòng đòng dưới ruộng.Tớ đặt em đấy theo bọn nó rút đòng đòng,đến lúc người coi đồng ra bọn tớ núp trong ruộng,lúa ngập đầu nên ông ấy ko nhìn thấy,nhưng thằng em tớ nằm đấy nên ông ấy đoán ra.Bữa ấy tớ bị mẹ đánh cho một trận nhớ đến tận bây giờ.Đúng là đòng đòng thì ngọt,roi vọt thì đau.

      Xóa
    2. "Vườn nhà bà trồng rất nhiều thứ,nhưng tôi nhớ nhất là mấy gốc bí đỏ và mấy khóm chuối tiêu.Bí đỏ bà trồng lấy quả để bán,bà chỉ cắt nhưng lá già, lá vàng để ăn thôi.Có một hôm bà đem về một mớ sắn ,bà bóc vỏ nâu bỏ đi ,bóc lớp vỏ hồng đem phơi,rồi giã ra nấu với rau bí già.Anh con trai không ăn,một mình bà ăn không hết,để đến hôm sau bà lại mang ra ăn nốt thế là bị đau bụng đi ngoài mẹ tôi cho thuốc uống mới khỏi..."
      Cái đoạn viết này của Hồng Anh cũng làm cho mình nhớ lại những thời điểm của gia đình mình giai đoạn cuối cấp 3 & đầu đại học của thế hệ chúng mình...Mẹ mình không hẳn như nhân vật trong bài ,nhưng mà có nhiều cái cũng na ná như thế.Bởi trước giai đoạn đó là cả nhà mình sống trong bao cấp,nhiều cái do nhà nước cung cấp,cấp theo chế độ...nhưng nó đột ngột bị thay đổi khi bố mất,mẹ một mình phải bươn chải để tiếp tục nuôi 3 đúa con sau ăn học vào đại học...
      Phải nói là Hồng Anh may mắn khi ở trong một gia đình bố là sĩ quan quân đội,mẹ là người nhà nước & gia đình có xu hướng kinh tế thị trường ngay từ lúc cả xã hội vẫn cứng nhắc trong cái bao cấp.

      Xóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)

Bạn có thể dùng thẻ sau ở Blog Hồng Anh để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]