Frohe Weihnachten,giáng sinh vui vẻ.
Giáng sinh năm nay đến trong tiết trời như mùa xuân vậy.Không có tuyết rơi,gió nam nhẹ thổi,dự báo một năm mới không thuận lợi cho sản xuất nông nghiệp.
Chợ Weihnach năm nay cũng nhỏ hơn các năm trước,ít quầy hàng hơn,cây thông cũng bé hơn,trang hoàng cũng không đẹp như mọi năm,ngân sách thành phố chắc cũng đã cạn do cứu trợ lũ lụt.
Sự mua sắm,tặng quà cho nhau nhân dịp giáng sinh và năm mới của dân chúng cũng kém năm trước,các quầy hàng trong các siêu thị cũng ít hơn,mặt hàng cũng ít hơn,người đi mua sắm cũng ít hơn.
Mặc dù các phân tích của các nhà kinh tế về sự phục hồi của khu vực euro,rằng đã vượt qua khủng hoảng ...nhưng cảm nhận trực quan của mình thì thấy mỗi năm tình hình kinh tế mỗi xấu đi,mức sống người dân,nhất là những người hưởng trợ cấp xã hội mỗi ngày một nghèo đi.
Tuy nhiên gặp nhau ai cũng tươi cười CHÚC GIÁNG SINH VUI VẺ,NĂM MỚI MỌI ĐIỀU TỐT LÀNH.
Dưới cây thông nhà mình năm nay quà có vẻ nhiều hơn mọi năm.Hy vọng năm nay nhà mình khá hơn năm ngoái,bất chấp thời tiết ra sao và nền kinh tế có phát triển kém thế nào.
Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013
Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013
MẸ
Thế là mình đã đón được mẹ sang .Giờ bà đang ngủ ngon lành.ngáy oo.Khổ thân suốt cả hành trình lo lắng ko ngủ ,bây giờ gặp con rồi, yên tâm nên thần kinh dịu xuống mới ngủ được.Mặc dù mình đã đăng ký dịch vụ hỗ trợ người già và dặn dò mọi chuyện, nhưng vì đi đâu cũng có người kèm rồi nên giờ phải đi một mình nên sợ.Sang đến nơi,sau khi hai nhân viên sân bay bàn giao cho mình,bà khoe ngay,họ phục vụ tốt lắm con ạ,đến đâu cũng có người đưa đón như ...nguyên thủ quốc gia...haynhư.....gói hàng DHL....nói gì thì nói cũng cám ơn hai hãng hàng không đã đưa mẹ mình tới nơi an toàn.
Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013
KHẮC PHỤC HẬU QUẢ LŨ LỤT.
Nước vừa rút thành phố gửi thông báo đến từng nhà những việc phải làm để đảm bảo vệ sinh chung,an toàn trong khi đi lại,gọi cho các hãng đã lắp đặt hệ thống điện nước lò sưởi của nhà mình đến kiểm tra,sửa chữa rồi fax cho trung tâm để họ kết nối.Các hãng này được mùa,làm ngày làm đêm ko hết việc,vì thế mà hết lụt hàng tuần rồi vẫn có nhà chưa có điện.Nhà mình do sửa sau trận lụt 2002 nên tủ điện mình để trên tầng 2,hệ thống nước nóng và nước sưởi trên mái nên ko bị nước vào.Tuy vậy hệ thống sưởi và nước nóng cũng bị hỏng,phải đặt thiết bị thay thế,tạm thời có nước nóng nhưng sưởi thì chưa.May là mùa hè,vậy mà mấy đêm vừa rồi lạnh nên H A bị ho.Tất cả những thứ bị nước ngập đều vứt bỏ hết,nhà nào nhiều quá thì phải gọi contenner,còn bình thường cứ vứt ra đường,xe của thành phố và các lực lượng cứu hộ sẽ đi dọn.Cả thành phố ngập trong rác,ngoài rác do lụt còn cả các loại rác trước đây vứt phải mất tiền nên mọi người chưa vứt,giờ té nước theo mưa.Những nhà nào ko đủ sức dọn dẹp vào đăng kí với thành phố,họ sẽ cử người đến giúp đỡ.Điều này mình biết muộn thành ra phải cố gắng quá sức mà ko khắc phục được như cần thiết phải làm.
Ngoài việc trợ giúp dọn dẹp hậu quả lũ lụt,thành phố còn trợ cấp tiền sinh hoạt cho các cá nhân ở tầng bị ngập nước.Người lớn 400 euro,trẻ em 250 euro,các cửa hàng bị ngập nước mỗi cửa hàng được 1500 euro.
Toàn bộ phần tường bị nước thấm phải đục bỏ hết sau đó sấy khô rồi mới trát lại hoặc gắn tấm thạch cao rồi mới đưa vào sử dụng. Có nhà còn đục cả nền đã lát gạch,vì họ kiểm tra thấy thấm.Tóm lại là phải làm sao để nhà ko bị mốc.Đây là công việc nặng nề và tốn kém nhất.Vì thế cho đến bây giờ thành phố vẫn hoang tàn và bụi bặm.Bây giờ là mùa du lịch mà hầu như chẳng có khách,thỉnh thoảng có một vài nhóm ghé vào hỏi quán ăn ở đâu,quán cà phê ở đâu.
Mình ko có kinh nghiệm nên chỉ nghĩ rửa sạch nhà lau khô rồi chuyển hàng xuống là xong.Nhưng lỡ đưa hàng xuống rồi,nên bây giờ đành phải mở cửa sổ và bật quạt suốt ngày đêm.Ngày nào cũng mở tất cả các cửa của cửa hàng,bày hàng ra đường đến mức tối đa,dảo hàng liên tục,để tránh ẩm.Ko lấy thêm hàng,cứ khách ưng là giá nào cũng bán để đẩy hàng đi.Chỉ có điều thành phố thế này nên ít người quá.Chắc phải hai tháng nữa mới trở lại bình thường được.
Mình ko biết người ta thống kê thiệt hại như thế nào,cái phần bị hỏng phải vứt đi một thì cái phần phải phá bỏ rồi làm lại chắc phải gấp ba.Mình cũng chưa thống kê được thiệt hại của mình là bao nhiêu.Mới chỉ chụp ảnh ghi lại.Đang hong nhà cho khô.Việc sửa chữa còn chưa bắt đầu.Thựcsự là mệt mỏi.
Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013
LŨ LỤT Ở ĐỨC
Đến giờ mới có thời gian để ghi lại chuyện lũ lụt vừa rồi,mặc dù vẫn chưa khắc phục xong hậu quả.
Ngày chủ nhật trời mưa tầm tã.Cả nhà mình vẫn quyết định đi siêu thị,định sắm bộ salong mới,để đón khách quý từ VIỆTNAM sang.Tới nơi siêu thị đóng cửa,thế là giải buồn ngày chủ nhật bằng cách đi dạo dưới mưa,và tranh thủ hái ngải cứu dại về rán với trứng.
Mười giờ tối,bà hội trưởng phụ huynh ở trường con gái gọi điện báo ngày mai nghỉ học vì nước lũ mợt số nơi học sinh ko đến trường được.
Mưa kéo dài suốt đêm.Đến hai giờ sáng xe cứu hỏa báo đông lũ lụt chạy khắp thành phố,thông báo nước lũ đang tràn về thanh phố,chỉ hai ngày nữa nước sẽ dâng cao,dự báo có thể hơn 2002.Từ lúc ấy ô tô chạy nháo nhác cả đêm,PIRNA vốn thanh bình và yên tĩnh đã bị đánh thức.
Sáng thứ hai,mình dậy sớm vào trung tâm định ra sông xem nước thế nào. Nước đã ngập bờ sông và tràn vào đầu đường phố thứ nhất,nhiều cửa hàng đã thu dọn xong hàng hóa ,có cửa hàng gỡ cả đồ gỗ.Một số cửa hàng dùng gỗ,nilong và silicon bịt kín toàn bộ của hàng,các bao cát chặn cửa.Mức nước sông Elbơ lúc này là 7,5m nhưng hầm nhà mình nước mới thấm vào chút ít.Dự tính nước sẽ lên đến 11m,mình nghĩ thế thì cao lắm cũng vào nhà nửa m là cùng.Mình gọi hai bố con dậy thông báo tình hình,ăn sáng xong vẫn mở cửa vừa bán vừa chuyển dần hàng lên nhà.Hết ngày thứ hai toàn bộ hàng ̣đã được kê cao trên nửa mét,nhưng ai đi qua cũng bảo nước sẽ ngập quá đầu đấy.Lại chuyển tiếp,nhưng lúc này thì ko còn thứ tự và phân loại gì được nữa,vì vội hơn và nhiều hàng phải chuyển hơn,nhờ thêm hai người chuyển giúp rồi ba người.Lại có thông báo chiều sẽ bị cắt điện,phải cắm tiếp một nồi cơm nữa,đem bếp ga du lịch lên để nâu ăn,vì mình quyết định sẽ ko đi sơ tán.Chiều nước về ồ ạt chỉ mấy tiếng nước ngập hầm nhà,nước phun lên từ những miệng cống trên đường phố.Mình hơi lo lắng cho số giày kê trên bàn,nhưng trên nhà đã chật hết chỗ rồi.Mình bảo hai bố con để trên cầu thang đi lên tầng trên vì hai nhà ấy đi sơ tán rồi.Rất may là đã kịp ko thì còn thiệt hại chỗ giày đó nữa.Đến 10 g tối nước bắt đầu tràn vaò nhà.Điện đã bị cắt,phố đã thành sông.Bắt đầu những ngày sống cô lập nếu ko muốn đi đến chỗ sơ tán.
Ăn cơm xong con gái hỏi,thế bây giờ mình làm gì hả mẹ.Đánh bài.OK.Lũ lụt cũng có cái hay,được chơi bài với bố mẹ.Vừa lấy bài ra thì chú HÙNG gọi điện bảo công an thấy thắp nến lên nên đến đập cửa bắt đi sơ tán rồi.Thế là lại phải tắt đèn đi.Trốn trong nhà mình.Chơi trò khác vậy.Tìm tên thành phố...
Sáng thứ tư,nước ngập hơn nửa m trong nhà và vẫn tiếp tục dâng,chứ ko như dự báo đỉnh lũ vào thứ tư.Tìm mãi ko thấy bình ga đâu,đành phải lấy nến để nấu ăn.Mắm muối gạo thịt rau quả đầy đủ,nến cũng đủ,chỉ mỗi nấu được bữa ăn quá lâu.Mấy ngày nước ngập chỉ nấu ăn và đi đo nước là hết ngày.
Từ sáng tới tối trực thăng vè vè trên đầu,ca nô cảnh sát lượn dọc phố.Thỉnh thoảng có một vài người lội ra được ca nô chở đi.Thấy trời nắng mình giặt bớt quần áo đem ra ban công phơi,cứ trèo ra lại trèo vào vì sợ máy bay phát hiện.Chợt nghĩ cứ như là trong phim cánh đồng hoang ấy,chỉ có điều ko phải sợ bị giết mà sợ bị đưa đi chỗ an toàn hơn.
Đến ba giờ sáng thứ năm mình đo được mức nước ở chân cầu thang nhà là 95 cm nhưng có ngấn nước ở mức 97cm.Đến bốn giờ đo được 93,5cm,như vậy là nước bắt đầu rút.
Chiều thứ năm,bố của HỒNG ANH định lội ra đi mua thuốc lá,nhưng nước chảy xiết quá nên phải quay lại.Vừa thò mặt ra khỏi cửa nhà bị công an chụp ảnh ngay.
Khoảng chín giờ tối mình lội vào cửa hàng,khoắng nước rửa những vệt bùn bám trên các kệ ,giá sắt,̣đồ đạc...Tự nhủ sáng hôm sau phải dậy sớm hơn,tranh thủ khoắng nước để đẩy bùn ra theo cùng nước rút.Nhờ vậy khi nước rút hết là nhà mình cũng sạch ko mất nhiều công cọ rửa như nhưng nhà khác.Đến chiều thứ sáu nước trong nhà mình đã hết.Bắt đầu việc khắc phục hậu quả.
Ngày chủ nhật trời mưa tầm tã.Cả nhà mình vẫn quyết định đi siêu thị,định sắm bộ salong mới,để đón khách quý từ VIỆTNAM sang.Tới nơi siêu thị đóng cửa,thế là giải buồn ngày chủ nhật bằng cách đi dạo dưới mưa,và tranh thủ hái ngải cứu dại về rán với trứng.
Mười giờ tối,bà hội trưởng phụ huynh ở trường con gái gọi điện báo ngày mai nghỉ học vì nước lũ mợt số nơi học sinh ko đến trường được.
Mưa kéo dài suốt đêm.Đến hai giờ sáng xe cứu hỏa báo đông lũ lụt chạy khắp thành phố,thông báo nước lũ đang tràn về thanh phố,chỉ hai ngày nữa nước sẽ dâng cao,dự báo có thể hơn 2002.Từ lúc ấy ô tô chạy nháo nhác cả đêm,PIRNA vốn thanh bình và yên tĩnh đã bị đánh thức.
Sáng thứ hai,mình dậy sớm vào trung tâm định ra sông xem nước thế nào. Nước đã ngập bờ sông và tràn vào đầu đường phố thứ nhất,nhiều cửa hàng đã thu dọn xong hàng hóa ,có cửa hàng gỡ cả đồ gỗ.Một số cửa hàng dùng gỗ,nilong và silicon bịt kín toàn bộ của hàng,các bao cát chặn cửa.Mức nước sông Elbơ lúc này là 7,5m nhưng hầm nhà mình nước mới thấm vào chút ít.Dự tính nước sẽ lên đến 11m,mình nghĩ thế thì cao lắm cũng vào nhà nửa m là cùng.Mình gọi hai bố con dậy thông báo tình hình,ăn sáng xong vẫn mở cửa vừa bán vừa chuyển dần hàng lên nhà.Hết ngày thứ hai toàn bộ hàng ̣đã được kê cao trên nửa mét,nhưng ai đi qua cũng bảo nước sẽ ngập quá đầu đấy.Lại chuyển tiếp,nhưng lúc này thì ko còn thứ tự và phân loại gì được nữa,vì vội hơn và nhiều hàng phải chuyển hơn,nhờ thêm hai người chuyển giúp rồi ba người.Lại có thông báo chiều sẽ bị cắt điện,phải cắm tiếp một nồi cơm nữa,đem bếp ga du lịch lên để nâu ăn,vì mình quyết định sẽ ko đi sơ tán.Chiều nước về ồ ạt chỉ mấy tiếng nước ngập hầm nhà,nước phun lên từ những miệng cống trên đường phố.Mình hơi lo lắng cho số giày kê trên bàn,nhưng trên nhà đã chật hết chỗ rồi.Mình bảo hai bố con để trên cầu thang đi lên tầng trên vì hai nhà ấy đi sơ tán rồi.Rất may là đã kịp ko thì còn thiệt hại chỗ giày đó nữa.Đến 10 g tối nước bắt đầu tràn vaò nhà.Điện đã bị cắt,phố đã thành sông.Bắt đầu những ngày sống cô lập nếu ko muốn đi đến chỗ sơ tán.
Ăn cơm xong con gái hỏi,thế bây giờ mình làm gì hả mẹ.Đánh bài.OK.Lũ lụt cũng có cái hay,được chơi bài với bố mẹ.Vừa lấy bài ra thì chú HÙNG gọi điện bảo công an thấy thắp nến lên nên đến đập cửa bắt đi sơ tán rồi.Thế là lại phải tắt đèn đi.Trốn trong nhà mình.Chơi trò khác vậy.Tìm tên thành phố...
Sáng thứ tư,nước ngập hơn nửa m trong nhà và vẫn tiếp tục dâng,chứ ko như dự báo đỉnh lũ vào thứ tư.Tìm mãi ko thấy bình ga đâu,đành phải lấy nến để nấu ăn.Mắm muối gạo thịt rau quả đầy đủ,nến cũng đủ,chỉ mỗi nấu được bữa ăn quá lâu.Mấy ngày nước ngập chỉ nấu ăn và đi đo nước là hết ngày.
Từ sáng tới tối trực thăng vè vè trên đầu,ca nô cảnh sát lượn dọc phố.Thỉnh thoảng có một vài người lội ra được ca nô chở đi.Thấy trời nắng mình giặt bớt quần áo đem ra ban công phơi,cứ trèo ra lại trèo vào vì sợ máy bay phát hiện.Chợt nghĩ cứ như là trong phim cánh đồng hoang ấy,chỉ có điều ko phải sợ bị giết mà sợ bị đưa đi chỗ an toàn hơn.
Đến ba giờ sáng thứ năm mình đo được mức nước ở chân cầu thang nhà là 95 cm nhưng có ngấn nước ở mức 97cm.Đến bốn giờ đo được 93,5cm,như vậy là nước bắt đầu rút.
Chiều thứ năm,bố của HỒNG ANH định lội ra đi mua thuốc lá,nhưng nước chảy xiết quá nên phải quay lại.Vừa thò mặt ra khỏi cửa nhà bị công an chụp ảnh ngay.
Khoảng chín giờ tối mình lội vào cửa hàng,khoắng nước rửa những vệt bùn bám trên các kệ ,giá sắt,̣đồ đạc...Tự nhủ sáng hôm sau phải dậy sớm hơn,tranh thủ khoắng nước để đẩy bùn ra theo cùng nước rút.Nhờ vậy khi nước rút hết là nhà mình cũng sạch ko mất nhiều công cọ rửa như nhưng nhà khác.Đến chiều thứ sáu nước trong nhà mình đã hết.Bắt đầu việc khắc phục hậu quả.
Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013
NHỮNG BÔNG HOA CỦA LÒNG HIẾU THẢO
Đang buồn vì vắng khách,vì những suy nghĩ nặng nề về nhân tình thế thái,thì con gái đi học về.
Trời gió rét thế mà mồ hôi nhễ nhại,bó hồng vàng trên tay,miệng hát...happy birthday to you...
Từ mấy hôm trước hai mẹ con đã thống nhất là sẽ ko làm gì,vì ko vào ngày nghỉ và bố ko ở nhà,nên đợi đến chủ nhật tuần sau,bố về sẽ nướng thịt ngoài vườn.Thế mà sáng bố gọi điện chúc mừng,rồi mình mải việc cũng quên luôn.Nhận bó hoa,cùng lời chúc mừng của con gái,nước mắt mình trào ra.Mẹ cám ơn con.
Cái gì nữa đây.Nước cam.Mẹ uống đi cho đỡ mệt.Thế con uống chưa.Con chưa.Thế thì con uống đi,con vừa đi về mệt hơn,mẹ ở nhà thôi mà.Nhưng hôm nay là sinh nhật của mẹ,mẹ phải được ưu tiên chứ,con sẽ lên vắt tiếp cho con sau.Cám ơn con,nhưng con uống chung với mẹ một ngụm cho tình cảm đã.
Chiều nay mẹ muốn ăn gì
.Chiều nay phải đến trường con họp rồi,mẹ sợ về muộn,mình sẽ ăn ở nhà hàng nào đó thôi.OK.Mẹ thật tuyệt.
Món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho tôi...cô con gái bướng bỉnh cá tính,nhưng giàu tình cảm.
Trời gió rét thế mà mồ hôi nhễ nhại,bó hồng vàng trên tay,miệng hát...happy birthday to you...
Từ mấy hôm trước hai mẹ con đã thống nhất là sẽ ko làm gì,vì ko vào ngày nghỉ và bố ko ở nhà,nên đợi đến chủ nhật tuần sau,bố về sẽ nướng thịt ngoài vườn.Thế mà sáng bố gọi điện chúc mừng,rồi mình mải việc cũng quên luôn.Nhận bó hoa,cùng lời chúc mừng của con gái,nước mắt mình trào ra.Mẹ cám ơn con.
Cái gì nữa đây.Nước cam.Mẹ uống đi cho đỡ mệt.Thế con uống chưa.Con chưa.Thế thì con uống đi,con vừa đi về mệt hơn,mẹ ở nhà thôi mà.Nhưng hôm nay là sinh nhật của mẹ,mẹ phải được ưu tiên chứ,con sẽ lên vắt tiếp cho con sau.Cám ơn con,nhưng con uống chung với mẹ một ngụm cho tình cảm đã.
Chiều nay mẹ muốn ăn gì
.Chiều nay phải đến trường con họp rồi,mẹ sợ về muộn,mình sẽ ăn ở nhà hàng nào đó thôi.OK.Mẹ thật tuyệt.
Món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho tôi...cô con gái bướng bỉnh cá tính,nhưng giàu tình cảm.
KHÔNG ĐỀ
Tôi rất buồn chẳng biết nói năng chi.
Chẳng thể về vui với lớp ngày hè.
Ôi gió bấc mưa phùn giăng khắp lối.
Những sự nghi ngờ giả dối tái tê.
Chẳng thể về vui với lớp ngày hè.
Ôi gió bấc mưa phùn giăng khắp lối.
Những sự nghi ngờ giả dối tái tê.
KHÔNG ĐỀ
Có một người vừa bị bắt chiều nay.
Tôi không tin điều này là có thực.
Bởi tôi tin anh ta yêu nước.
Tôi không quen,chỉ biết qua blog.
Nói những điều gan ruột tâm can.
Ủng hộ người ngay,phê phán kẻ gian.
Chỉ mong muốn cho dân giàu nước mạnh.
Vậy mà chiều nay anh ta bị bắt.
Liệu đất nước này còn ai nói thật hay chăng?
Tôi không tin điều này là có thực.
Bởi tôi tin anh ta yêu nước.
Tôi không quen,chỉ biết qua blog.
Nói những điều gan ruột tâm can.
Ủng hộ người ngay,phê phán kẻ gian.
Chỉ mong muốn cho dân giàu nước mạnh.
Vậy mà chiều nay anh ta bị bắt.
Liệu đất nước này còn ai nói thật hay chăng?
Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013
CẢM NGHĨ SAU 5 NĂM VỀ LẠI BALAN.
Sau khi mua nhà ở ĐỨC mình về VIỆT NAM còn nhiều hơn về BALAN,chỉ những khi phải làm giấy tờ,mình mới sang.Mặc dù BALAN gia nhập EU đã lâu,nhưng có lẽ những năm gần đây mới có nhiều thay đổi.
Năm năm trước,khi đi hết địa phận của ĐỨC,sang đất BALAN là khác ngay.Đường sá nhỏ hẹp,gồ ghề vá víu,đồng ruộng luôm nhuôm.Ngày nay đường cao tốc nối liền DRESDEN với WROSLAP,BERLIN với POZNAN,qua biên giới lúc nào ko biết.Rất nhiều cột phong điện được xây dựng.Đồng ruộng trồng rất nhiều cải để ép dầu.Cỏ hai bên đường được cắt xén gọn gàng sạch sẽ.Mặc dù những đảm bảo về an sinh xã hội của BALAN còn thấp,tiền lương tối thiểu chỉ khoảng ba trăm euro, nhưng những cơ sở hạ tầng được cải thiện rất nhiều theo tiêu chuẩn CHÂU ÂU.
Mình sang đúng vào ngày nghỉ lễ,hôm sau lại đi xuống tỉnh lẻ để làm giấy tờ,nênko vào thăm trung tâm buôn bán của người VIỆT ở VÁC,cũng ko ngắm lại SÂN VẬN ĐỘNG thuở nào.Mọi người đều nói khó khăn ko làm ăn được,nhưng ai cũng có nhà,có xe và vẫn sống tốt,chẳng ai muốn quay về VN cả.
Năm năm trước,khi đi hết địa phận của ĐỨC,sang đất BALAN là khác ngay.Đường sá nhỏ hẹp,gồ ghề vá víu,đồng ruộng luôm nhuôm.Ngày nay đường cao tốc nối liền DRESDEN với WROSLAP,BERLIN với POZNAN,qua biên giới lúc nào ko biết.Rất nhiều cột phong điện được xây dựng.Đồng ruộng trồng rất nhiều cải để ép dầu.Cỏ hai bên đường được cắt xén gọn gàng sạch sẽ.Mặc dù những đảm bảo về an sinh xã hội của BALAN còn thấp,tiền lương tối thiểu chỉ khoảng ba trăm euro, nhưng những cơ sở hạ tầng được cải thiện rất nhiều theo tiêu chuẩn CHÂU ÂU.
Mình sang đúng vào ngày nghỉ lễ,hôm sau lại đi xuống tỉnh lẻ để làm giấy tờ,nênko vào thăm trung tâm buôn bán của người VIỆT ở VÁC,cũng ko ngắm lại SÂN VẬN ĐỘNG thuở nào.Mọi người đều nói khó khăn ko làm ăn được,nhưng ai cũng có nhà,có xe và vẫn sống tốt,chẳng ai muốn quay về VN cả.
Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013
CẢM XÚC NGÀY 30-4,1-5.
Vậy mà 38 năm đã trôi qua.Nhớ ngày ấy mình mới đón mẹ từ bệnh viện về,cũng là lúc đài báo tin SÀI GÒN giải phóng.Niềm vui gia đình hòa cùng niềm vui dân tộc
.Trước đó mẹ mình đau ruột thừa cấp phải mổ cấp cứu.Khi ký giấy mổ cho mẹ mình nghĩ có lẽ mẹ sẽ chết mất.Trước khi gây mê mẹ dặn mình,nếu mẹ chết thì con đưa thằng Long vào Ninh bình cho cậu Thuận nuôi.Mình ko nói gì nhưng nghĩ,mình sẽ bỏ học đi làm để nuôi các em chứ ko gửi đứa nào cho ai cả.Lúc ấy mình ko khóc,ko lo sợ,mà chỉ nghĩ mình sẽ phải làm gì.Đến trưa,khi mình về nhà gặp MAI đi học về,mình kể mẹ mình phải mổ,mình ko đi học được,nhờ MAI xin phép cô giáo hộ,có khi mình phải bỏ học mất,đến lúc ấy mình mới khóc.
Rồi mình phải nghỉ học mất một tuần,nhờ có các bạn trong lớp chép bài hộ nên mình vẫn theo học được bình thường bài vở đầy đủ.Hồi ấy,bảng tin của trường có vẽ bản đồ VIỆT NAM và từng ngày điền cờ vào những nơi đã được giải phóng,các lớp thi đua ,xem lớp nào tiến vào SÀI GÒN trước.Giờ mình cũng ko nhớ lớp nào thắng .
Mấy hôm nay xem phim NƠI HUYỀN THOẠI BẮT ĐẦU,vẫn thấy cảm động ,vẫn thấy tự hào về những năm tháng hào hùng ấy của dân tộc mình.Nhớ có chỗ nào đó mình đọc được trên mạng,nếu hồi ấy Việt nam cộng hòa thắng thì bây giờ nước mình chẳng kém gì Hàn hay Nhật.Tuy nhiên,cái tinh thần xẻ dọc TRƯỜNG SƠN đi cưú nước ấy họ chẳng có được,nên chữ nếu ấy ko thể xảy ra.Mặc dù sau giải phóng nền kinh tế miền nam cao hơn miền bắc nhiều lần.Giá như ko giáo điều ,giá như ko thiên kíến,giá như ko sợ CNTB,giá như biết lắng nghe và sử dụng những trí thức của chế độ cũ....và còn rất nhiều giá như khác nữa thì ngày hôm nay nhiều người ko phải ngậm ngùi hối tiếc vì biết bao máu xương của cải dân tộc đã mất đi.
Hôm nay ngày QUỐC TẾ LAO ĐỘNG,nhưng lại là ngay giai cấp công nhân được nghỉ.Ở VIỆT NAM được nghỉ dài,ở đây mình được nghỉ có một ngày thôi nên đi bơi,xông hơi,thư giãn.Đón tháng NĂM thôi,tháng tư qua rồi.
.Trước đó mẹ mình đau ruột thừa cấp phải mổ cấp cứu.Khi ký giấy mổ cho mẹ mình nghĩ có lẽ mẹ sẽ chết mất.Trước khi gây mê mẹ dặn mình,nếu mẹ chết thì con đưa thằng Long vào Ninh bình cho cậu Thuận nuôi.Mình ko nói gì nhưng nghĩ,mình sẽ bỏ học đi làm để nuôi các em chứ ko gửi đứa nào cho ai cả.Lúc ấy mình ko khóc,ko lo sợ,mà chỉ nghĩ mình sẽ phải làm gì.Đến trưa,khi mình về nhà gặp MAI đi học về,mình kể mẹ mình phải mổ,mình ko đi học được,nhờ MAI xin phép cô giáo hộ,có khi mình phải bỏ học mất,đến lúc ấy mình mới khóc.
Rồi mình phải nghỉ học mất một tuần,nhờ có các bạn trong lớp chép bài hộ nên mình vẫn theo học được bình thường bài vở đầy đủ.Hồi ấy,bảng tin của trường có vẽ bản đồ VIỆT NAM và từng ngày điền cờ vào những nơi đã được giải phóng,các lớp thi đua ,xem lớp nào tiến vào SÀI GÒN trước.Giờ mình cũng ko nhớ lớp nào thắng .
Mấy hôm nay xem phim NƠI HUYỀN THOẠI BẮT ĐẦU,vẫn thấy cảm động ,vẫn thấy tự hào về những năm tháng hào hùng ấy của dân tộc mình.Nhớ có chỗ nào đó mình đọc được trên mạng,nếu hồi ấy Việt nam cộng hòa thắng thì bây giờ nước mình chẳng kém gì Hàn hay Nhật.Tuy nhiên,cái tinh thần xẻ dọc TRƯỜNG SƠN đi cưú nước ấy họ chẳng có được,nên chữ nếu ấy ko thể xảy ra.Mặc dù sau giải phóng nền kinh tế miền nam cao hơn miền bắc nhiều lần.Giá như ko giáo điều ,giá như ko thiên kíến,giá như ko sợ CNTB,giá như biết lắng nghe và sử dụng những trí thức của chế độ cũ....và còn rất nhiều giá như khác nữa thì ngày hôm nay nhiều người ko phải ngậm ngùi hối tiếc vì biết bao máu xương của cải dân tộc đã mất đi.
Hôm nay ngày QUỐC TẾ LAO ĐỘNG,nhưng lại là ngay giai cấp công nhân được nghỉ.Ở VIỆT NAM được nghỉ dài,ở đây mình được nghỉ có một ngày thôi nên đi bơi,xông hơi,thư giãn.Đón tháng NĂM thôi,tháng tư qua rồi.
Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013
TUYẾT
Mình sang đây đã 8 năm rồi màchưa năm nào tuyết nhiều như năm nay.Sắp lễ PHỤC SINH rồi mà tuyết vẫn còn rơi.
Những bông tuyết đẫm nước,sáng ra phải xúc từng xẻng tuyết nặng như đất sét,ko thể gạt đẩy như mọi hôm được.Ban ngày trời ấm hơn một chút,những bông tuyết vừa chạm mặt đất là tan ngay,đường ướt lép nhép.Trời mờ mờ tuyết.Tuyết bay lung tung như chuyển động braonơ.Mặc dù có gió,nhưng những bông tuyết cứng ̣đầu vẫn chẳng chịu bay theo chiều gió,nó cứ vật vờ,lượn lên lượn xuống như níu kéo bầu trời ,lượn quanh những thân cây,cố trốn tránh để khỏi bị rơi xuống đất,
Khoảng 96-97,những năm mình còn ở BALAN,nhiệt độ xuống dưới âm 20độ,lúc ấy ko phải là bông tuyết nữa mà là hạt cát tuyết hay muối tuyết thì đúng hơn.Những tinh thể nước rắn câng ,khô khốc đập vào mặt rát ràn rạt.Nó chẳng thèm lượn lờ rong chơi,cũng chẳng thèm nuối tiếc cái gì.Nó cứ lao thẳng theo chiều gió,quất ko thương tiếc vào bất cứ cái gì nó gặp trên đường.Nó để lại những vệt cứa lăm răm trên da mặt những người bán hàng ngoài trời.Nó phủ kín mọi nơi,với độ dày gần như nhau,trước khi bị gạt đi hay dẫm lên. Nó tạo thành tấm chăn tuyết ủ cho những hạt giống đã được gieo ngoài đồng,chờ nảy mầm.Tấm chăn tuyết ấy càng dày thì càng được mùa.
Đẹp nhất là những bông tuyết đầu mùa,mà có lẽ cũng hạnh phúc nhất là những bông tuyết đầu mùa.Mọi người chào đón.Không khí khô ráo,những bông tuyết to với nhiều hình dạng khác nhau,bay nhẹ nhàng như những cánh hoa,đậu nhẹ trên cành cây trên mái tóc,trên bàn tay những người đi đón tuyết đầu mùa dệt nên BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG lãng mạn,làm thổn thức bao trái tim.
Thế mới thấy,cái gì mới,được chào đón thì đẹp.Còn cái già cỗi cần phế bỏ mà còn cố giữ,níu kéo,bất chấp quy luật thì thật đáng ghét.Kể cả tuyết.
Những bông tuyết đẫm nước,sáng ra phải xúc từng xẻng tuyết nặng như đất sét,ko thể gạt đẩy như mọi hôm được.Ban ngày trời ấm hơn một chút,những bông tuyết vừa chạm mặt đất là tan ngay,đường ướt lép nhép.Trời mờ mờ tuyết.Tuyết bay lung tung như chuyển động braonơ.Mặc dù có gió,nhưng những bông tuyết cứng ̣đầu vẫn chẳng chịu bay theo chiều gió,nó cứ vật vờ,lượn lên lượn xuống như níu kéo bầu trời ,lượn quanh những thân cây,cố trốn tránh để khỏi bị rơi xuống đất,
Khoảng 96-97,những năm mình còn ở BALAN,nhiệt độ xuống dưới âm 20độ,lúc ấy ko phải là bông tuyết nữa mà là hạt cát tuyết hay muối tuyết thì đúng hơn.Những tinh thể nước rắn câng ,khô khốc đập vào mặt rát ràn rạt.Nó chẳng thèm lượn lờ rong chơi,cũng chẳng thèm nuối tiếc cái gì.Nó cứ lao thẳng theo chiều gió,quất ko thương tiếc vào bất cứ cái gì nó gặp trên đường.Nó để lại những vệt cứa lăm răm trên da mặt những người bán hàng ngoài trời.Nó phủ kín mọi nơi,với độ dày gần như nhau,trước khi bị gạt đi hay dẫm lên. Nó tạo thành tấm chăn tuyết ủ cho những hạt giống đã được gieo ngoài đồng,chờ nảy mầm.Tấm chăn tuyết ấy càng dày thì càng được mùa.
Đẹp nhất là những bông tuyết đầu mùa,mà có lẽ cũng hạnh phúc nhất là những bông tuyết đầu mùa.Mọi người chào đón.Không khí khô ráo,những bông tuyết to với nhiều hình dạng khác nhau,bay nhẹ nhàng như những cánh hoa,đậu nhẹ trên cành cây trên mái tóc,trên bàn tay những người đi đón tuyết đầu mùa dệt nên BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG lãng mạn,làm thổn thức bao trái tim.
Thế mới thấy,cái gì mới,được chào đón thì đẹp.Còn cái già cỗi cần phế bỏ mà còn cố giữ,níu kéo,bất chấp quy luật thì thật đáng ghét.Kể cả tuyết.
Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013
LỜI DẶN CỦA CHA
LỜI DẶN CỦA CHA
Bữa nay lang thang vào blog tiếng việt,đọc được bài của Giáo sư Nguyễn Lân Dũng hay quá. Mình nhờ con gái cóp giúp về đây. Chưa xin phép được GS vì ko biết làm sao vào comment được ở blog ấy. Hy vọng là GS sẽ đồng ý.
Tôn Vận Tuyền (孫運璿, Sun Yun-Suan, 10/11/1913 - 15/2 /2006) , một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài Loan, xuất thân là kỹ sư, quê ở Bồng Lai, Sơn Tây (Trung Quốc). Ông tốt nghiệp ngành Công nghệ điện tại Đại học Công nghệ Harbin (Harbin Institute of Technology). Từ năm 1937 đến 1940 ông làm việc tại Hội đồng tài nguyên quốc gia (National Resources Commission). Ông được gửi đi tu nghiệp tại Tennessee Valley Authority (Hoa Kỳ) từ năm 1943 đến 1945. Ông làm Bộ trưởng gần 20 năm ở các bộ Giao thông vận tải, Truyền thông và Bộ Kinh tế . Ông là Bộ trưởng Bộ Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm Thủ tướng Đài Loan (Premier of the Republic of China ) từ năm 1978 đến 1984. Ông có công xây dựng Mười dự án siêu cấu trúc , trong đó có sân bay quốc tế Chiang Kai-shek International,Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc Quốc gia Tôn Dật Tiên (Sun Yat-sen National Expressway) Viện nghiên cứu Công nghiệp Quốc gia (Industrial Technology Research Institute) và Công viên Công nghệ khoa học Tân Trúc (Hsinchu Science-based Industrial Park)... Nhờ những biến đổi có tính cách mạng này mà từ những năm 60 của thế kỷ trước, Đài Loan đã trở thành nơi xuất khẩu mạnh mẽ các loại hàng dệt may, giầy dép, đồ nhựa, nông sản phẩm, công nghệ hóa dầu, thiết bị cơ khí và đặc biệt là các linh kiện điện tử. Ông được coi là một trong những người tạo ra sự bứt phá về Công nghệ và Kinh tế ở Đài Loan .
Ngày 24 tháng hai năm 1984 ông bị đột quý do xuất huyết não và sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2 năm 2006 do bị biến chứng, ông đã qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi . Ngoài các trước tác về Kinh tế, Chính trị, tôi quan tâm đến một bức thư ông để lại cho các con của ông. Một bức thư giản dị nhưng thật chân tình và sâu sắc. Tôi xin phép được giới thiệu lại cùng các bạn bức thư này:
KIẾP SAU( NẾU CÓ) DÙ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU ".... Tôn Vận Tuyền đã để lại những lời căn dặn như sau:
Các con thân mến,
Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần , nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Cha là Cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc này đâu!
3.Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả của bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của chính bản thân mà Cha ghi nhận được, Nó sẽ giúp các con tránh những nhầm lẫn hoang phí trên con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đôi xử tốt với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.
2.Không có người nào mà không thể thay thế được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu ,bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu: đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu ta càng trân biết quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mìmh ngay từ bây giờ.
4.Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Aí tình chẳng qua là một cảm xúc nhất thời, cảm giác nầy tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nều người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luy vì thất tình.
5.Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khi trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt. Nên nhớ kỷ điều nầy !
6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nữa quãng đời sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên chức của mình. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi Auto nhà, các con ăn soup vây cá hay ăn mi gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử TỐT với mình. Mình đối xử người ta thế nào, không có nghiã là nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế , nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8.Trong mười mấy, hai mươi năm nay, có người tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn nghèo trắng tay, điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới khá được. Trên thế gian nầy không có cái gì là miễn phí cả.
9.Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu ,như thế nào, nên trân qúy khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu có), dù ta có thuơng hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
Nguồn: Nguyễn Lân Dũng /MỘT LÁ THƯ ĐÁNG ĐỌC.
Bữa nay lang thang vào blog tiếng việt,đọc được bài của Giáo sư Nguyễn Lân Dũng hay quá. Mình nhờ con gái cóp giúp về đây. Chưa xin phép được GS vì ko biết làm sao vào comment được ở blog ấy. Hy vọng là GS sẽ đồng ý.
Tôn Vận Tuyền (孫運璿, Sun Yun-Suan, 10/11/1913 - 15/2 /2006) , một nhà kinh tế, một chính trị gia Đài Loan, xuất thân là kỹ sư, quê ở Bồng Lai, Sơn Tây (Trung Quốc). Ông tốt nghiệp ngành Công nghệ điện tại Đại học Công nghệ Harbin (Harbin Institute of Technology). Từ năm 1937 đến 1940 ông làm việc tại Hội đồng tài nguyên quốc gia (National Resources Commission). Ông được gửi đi tu nghiệp tại Tennessee Valley Authority (Hoa Kỳ) từ năm 1943 đến 1945. Ông làm Bộ trưởng gần 20 năm ở các bộ Giao thông vận tải, Truyền thông và Bộ Kinh tế . Ông là Bộ trưởng Bộ Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm Thủ tướng Đài Loan (Premier of the Republic of China ) từ năm 1978 đến 1984. Ông có công xây dựng Mười dự án siêu cấu trúc , trong đó có sân bay quốc tế Chiang Kai-shek International,Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc Quốc gia Tôn Dật Tiên (Sun Yat-sen National Expressway) Viện nghiên cứu Công nghiệp Quốc gia (Industrial Technology Research Institute) và Công viên Công nghệ khoa học Tân Trúc (Hsinchu Science-based Industrial Park)... Nhờ những biến đổi có tính cách mạng này mà từ những năm 60 của thế kỷ trước, Đài Loan đã trở thành nơi xuất khẩu mạnh mẽ các loại hàng dệt may, giầy dép, đồ nhựa, nông sản phẩm, công nghệ hóa dầu, thiết bị cơ khí và đặc biệt là các linh kiện điện tử. Ông được coi là một trong những người tạo ra sự bứt phá về Công nghệ và Kinh tế ở Đài Loan .
Ngày 24 tháng hai năm 1984 ông bị đột quý do xuất huyết não và sau khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2 năm 2006 do bị biến chứng, ông đã qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi . Ngoài các trước tác về Kinh tế, Chính trị, tôi quan tâm đến một bức thư ông để lại cho các con của ông. Một bức thư giản dị nhưng thật chân tình và sâu sắc. Tôi xin phép được giới thiệu lại cùng các bạn bức thư này:
KIẾP SAU( NẾU CÓ) DÙ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI NHAU ĐÂU ".... Tôn Vận Tuyền đã để lại những lời căn dặn như sau:
Các con thân mến,
Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao lâu, có những việc cần , nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Cha là Cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc này đâu!
3.Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả của bao kinh nghiệm xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của chính bản thân mà Cha ghi nhận được, Nó sẽ giúp các con tránh những nhầm lẫn hoang phí trên con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đôi xử tốt với con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó, chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.
2.Không có người nào mà không thể thay thế được cả; không có vật gì mà nhất thiết phải sở hữu ,bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con, thì cũng nên hiểu: đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3. Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu ta càng trân biết quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng mình cứ tận hưởng cuộc đời mìmh ngay từ bây giờ.
4.Trên đời nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Aí tình chẳng qua là một cảm xúc nhất thời, cảm giác nầy tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến thiên, thay đổi. Nều người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luy vì thất tình.
5.Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà chẳng có học hành nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là vũ khi trong tay của mình. Ta có thể lập nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc sắt. Nên nhớ kỷ điều nầy !
6. Cha không yêu cầu các con phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược lại, cha cũng không thể bao bọc nữa quãng đời sau này của các con. Lúc các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên chức của mình. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi Auto nhà, các con ăn soup vây cá hay ăn mi gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải đối xử TỐT với mình. Mình đối xử người ta thế nào, không có nghiã là nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế , nếu không hiểu rõ được điều nầy, sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8.Trong mười mấy, hai mươi năm nay, có người tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn nghèo trắng tay, điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới khá được. Trên thế gian nầy không có cái gì là miễn phí cả.
9.Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu ,như thế nào, nên trân qúy khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu có), dù ta có thuơng hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
Nguồn: Nguyễn Lân Dũng /MỘT LÁ THƯ ĐÁNG ĐỌC.
Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013
THƯỞNG TẾT...
Ngày xưa,thời bao cấp,nhiều khi các cơ quan xí nghiệp ko có tiền để trả lương công nhân,họ lấy luôn sản phẩm của cơ quan xí nghiệp mình sản xuất ra để trả lương công nhân.Nơi nào có sản phẩm là hàng tiêu dùng thiết yếu thì sản phẩm dễ bán,người công nhân có thể nhanh chóng có tiền để chi tiêu dù có bị thiệt một chút.Vì bao giờ chả phải bán rẻ hơn.Nơi nào sản xuất các sản phẩm công nghiệp nặng thì ko biết họ phải làm sao.Hồi ấy mẹ tôi làm ở lương thực,cứ tưởng được trả lương bằng gạo thi lãi to.Bởi vì gạo cung cấp theo sổ giá thấp hơn giá thị trường nhiều lần.Đến khi nhận lương thì ko phải gạo cũng chẳng phải tiền mà là ....phân.PHÂN ĐẠM. Ấy vậy mà mọi người vẫn bảo nhau là may.May mà phân đạm còn dễ bán,chứ mà phân lân của nhà máy APATÍT ngay cạnh ga PYthì ko biết bán cho ai.
Nay đọc trên mạng thấy thưởng tết bằng quần đùi,tất,gạch xây...nghĩ mà buồn. Sơn thưởng sơn, xây dựng thưởng gạch ,vậy cục tần số thưởng gì...Thầy cô giáo thưởng gì...Không khéo phiên chợ PHÚC YÊN haitám tết trở lại thời kỳ trao đổi HÀNG /HÀNG mất.
Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013
NHỚ TẾT
Sắp tết rồi, nghe nói thưởng tết năm nay eo hẹp lắm.Đành vậy thôi suy thoái kinh tế mà.Nhưng dù sao cũng cứ phải sắm tết,dù mọi thứ bây giờ rất sẵn ngày thường bạn cũng vẫn ĂN TẾT được như thường.
Tôi rất thích trong nhà có cành đào ngày tết,mặc dù ko có hiểu biết gì lắm về các thú chơi hoa,chim,cá cảnh nói chung.Hồi ấy ở PHÚC YÊN ko có hoa đào bán,phiên chợ haitám tết chỉ nhiều cúc và hoa bướm,thược dược.Vì thế,Tết năm thứ haihọc đại học tôi quyết tâm sắm một cành đào.Nghỉ học,tôi ở lại một hôm đi chợ tết.Sắm được cành đào tán tròn rất đẹp.Ba tôi chở ra một đôi chiếu hoa bảo con mang về trải mấy ngày tết .Ba phải trực ko về được,lại còn cả bánh chưng giò chả ở cơ quan và tem phiếu của cụ nữa.Cành đào tôi buộc đầu xe,các thứ để sau ,đôi chiếu buộc vòng trùm lên.Tôi đạp xe tới bến đò chèm mới một giờ chiều.Yên trí là sẽ về nhà sớm.Ko ngờ tôi ko thể nào lên đò được.Bởi xe qúa nặng lại cồng kềnh,từ bờ lên đò chỉ có một tấm ván,ai cũng muốn xuống đò sang trước mà ai cũng có xe đạp nên chẳng ai giúp mình được cả.Loay hoay mãi, đến bảy giờ tối tôi mới sang được đò,vì lúc đó vắng người nên nhà đò mới giúp tôi được.Về đến nhà mẹ tôi phát hoảng bảo tối thế này thì ở lại hôm sau về đi thế này nguy hiểm,mẹ có biết đâu là tôi đi từ trưa.May mà hồi ấy chưa có điện thoại nên ko gọi về báo trước,chứ ko thì cụ còn nhấp nhổm cả ngay vì lo.Còn tôi vừa đói vừa mệt,nhưng mà vui .Mấy thằng em sướng quá lấy cái catút đạn pháo đổ cát vào cắm cành đào.Căn hộ tập thể haimốtmétvuông sang trọng hẳn lên.Thằng Thắng bảo..Tết thế này mới là tết chứ.Từ đấy tết năm nào nhà tôi cũng có hoa đào.Sau này chuyển về HÀNỘI,tôi rất thích đi chợ hoa tết.Rồi những dịp về thăm nhà sau này vào dịp tết,các em còn chở tôi vào tận vườn để chọn hoa và thường nhớ lại cành hoa đào hồi ấy.Có lẽ chẳng có cành đào nào đẹp bằng cành đào cắm vào quả đạn pháo hồi ấy.Bởi nó nằm trong ký ức TẾT THẾ NÀY MỚI LÀ TẾT CHỨ.
Tôi rất thích trong nhà có cành đào ngày tết,mặc dù ko có hiểu biết gì lắm về các thú chơi hoa,chim,cá cảnh nói chung.Hồi ấy ở PHÚC YÊN ko có hoa đào bán,phiên chợ haitám tết chỉ nhiều cúc và hoa bướm,thược dược.Vì thế,Tết năm thứ haihọc đại học tôi quyết tâm sắm một cành đào.Nghỉ học,tôi ở lại một hôm đi chợ tết.Sắm được cành đào tán tròn rất đẹp.Ba tôi chở ra một đôi chiếu hoa bảo con mang về trải mấy ngày tết .Ba phải trực ko về được,lại còn cả bánh chưng giò chả ở cơ quan và tem phiếu của cụ nữa.Cành đào tôi buộc đầu xe,các thứ để sau ,đôi chiếu buộc vòng trùm lên.Tôi đạp xe tới bến đò chèm mới một giờ chiều.Yên trí là sẽ về nhà sớm.Ko ngờ tôi ko thể nào lên đò được.Bởi xe qúa nặng lại cồng kềnh,từ bờ lên đò chỉ có một tấm ván,ai cũng muốn xuống đò sang trước mà ai cũng có xe đạp nên chẳng ai giúp mình được cả.Loay hoay mãi, đến bảy giờ tối tôi mới sang được đò,vì lúc đó vắng người nên nhà đò mới giúp tôi được.Về đến nhà mẹ tôi phát hoảng bảo tối thế này thì ở lại hôm sau về đi thế này nguy hiểm,mẹ có biết đâu là tôi đi từ trưa.May mà hồi ấy chưa có điện thoại nên ko gọi về báo trước,chứ ko thì cụ còn nhấp nhổm cả ngay vì lo.Còn tôi vừa đói vừa mệt,nhưng mà vui .Mấy thằng em sướng quá lấy cái catút đạn pháo đổ cát vào cắm cành đào.Căn hộ tập thể haimốtmétvuông sang trọng hẳn lên.Thằng Thắng bảo..Tết thế này mới là tết chứ.Từ đấy tết năm nào nhà tôi cũng có hoa đào.Sau này chuyển về HÀNỘI,tôi rất thích đi chợ hoa tết.Rồi những dịp về thăm nhà sau này vào dịp tết,các em còn chở tôi vào tận vườn để chọn hoa và thường nhớ lại cành hoa đào hồi ấy.Có lẽ chẳng có cành đào nào đẹp bằng cành đào cắm vào quả đạn pháo hồi ấy.Bởi nó nằm trong ký ức TẾT THẾ NÀY MỚI LÀ TẾT CHỨ.
Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013
Nỗi Nhớ Mùa Đông
Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi.
Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi.
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013
HÀ NỘI ƠI, ĐÊM MÙA ĐÔNG
Category: , Tag:
01/11/2013 03:14 pm
PyN at 01/14/2013 12:16 pm comment
Hân hạnh làm quen bạn....Yahoo sắp off blog rồi. Bạn có ý định đi đâu thì cho PyN xin địa chỉ nhé. Chúc bạn chiều vui
Quynh Trang at 01/14/2013 10:26 am comment
[img]41[/img] Ơi đêm mùa đông Hà Nội buông hơi thở ...DÀI
Hồng Anh at 01/14/2013 03:41 pm reply
Sao vậy
Bình Nguyên at 01/13/2013 11:12 am comment
Bài hát hay và ấm quá bạn ạ. Sài Gòn chẳng có mùa đông nên BN đã cảm được phần nào qua bài hát này. Chúc bạn chủ nhật vui nhiều nhé
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)