LỜI DẶN CỦA CHA
Bữa nay lang thang vào blog tiếng việt,đọc được bài của Giáo sư Nguyễn Lân Dũng hay quá. Mình nhờ con gái cóp giúp về đây. Chưa xin phép được GS vì ko biết làm sao vào comment được ở blog ấy. Hy vọng là GS sẽ đồng ý.
Tôn Vận Tuyền (孫運璿, Sun Yun-Suan, 10/11/1913 - 15/2 /2006) , một nhà
kinh tế, một chính trị gia Đài Loan, xuất thân là kỹ sư, quê ở Bồng Lai,
Sơn Tây (Trung Quốc). Ông tốt nghiệp ngành Công nghệ điện tại Đại học
Công nghệ Harbin (Harbin Institute of Technology). Từ năm 1937 đến 1940
ông làm việc tại Hội đồng tài nguyên quốc gia (National Resources
Commission). Ông được gửi đi tu nghiệp tại Tennessee Valley Authority
(Hoa Kỳ) từ năm 1943 đến 1945. Ông làm Bộ trưởng gần 20 năm ở các bộ
Giao thông vận tải, Truyền thông và Bộ Kinh tế . Ông là Bộ trưởng Bộ
Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm Thủ tướng Đài Loan
(Premier of the Republic of China ) từ năm 1978 đến 1984. Ông có công
xây dựng Mười dự án siêu cấu trúc , trong đó có sân bay quốc tế Chiang
Kai-shek International,Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc Quốc
gia Tôn Dật Tiên (Sun Yat-sen National Expressway) Viện nghiên cứu Công
nghiệp Quốc gia (Industrial Technology Research Institute) và Công viên
Công nghệ khoa học Tân Trúc (Hsinchu Science-based Industrial Park)...
Nhờ những biến đổi có tính cách mạng này mà từ những năm 60 của thế kỷ
trước, Đài Loan đã trở thành nơi xuất khẩu mạnh mẽ các loại hàng dệt
may, giầy dép, đồ nhựa, nông sản phẩm, công nghệ hóa dầu, thiết bị cơ
khí và đặc biệt là các linh kiện điện tử. Ông được coi là một trong
những người tạo ra sự bứt phá về Công nghệ và Kinh tế ở Đài Loan .
Ngày 24 tháng hai năm 1984 ông bị đột quý do xuất huyết não và sau
khi phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2 năm 2006 do bị biến
chứng, ông đã qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi . Ngoài các trước
tác về Kinh tế, Chính trị, tôi quan tâm đến một bức thư ông để lại cho
các con của ông. Một bức thư giản dị nhưng thật chân tình và sâu sắc.
Tôi xin phép được giới thiệu lại cùng các bạn bức thư này:
KIẾP
SAU( NẾU CÓ) DÙ THƯƠNG HAY KHÔNG THƯƠNG, CŨNG KHÔNG CÒN DỊP GẶP LẠI
NHAU ĐÂU ".... Tôn Vận Tuyền đã để lại những lời căn dặn như sau:
Các con thân mến,
Viết những điều căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc như sau :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sống được bao
lâu, có những việc cần , nếu được nói ra sớm để hiểu thì hay hơn.
2. Cha là Cha của các con, nếu không nói ra thì chắc không ai nói rõ với các con những việc này đâu!
3.Những điều căn dặn để ghi nhớ này là kết quả của bao kinh nghiệm
xương máu, thất bại đắng cay trong cuộc đời của chính bản thân mà Cha
ghi nhận được, Nó sẽ giúp các con tránh những nhầm lẫn hoang phí trên
con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điều nên ghi nhớ trong cuộc đời :
1. Nếu có người đối xử với con không tốt, đừng thèm để tâm cho mất
thời giờ. Trong cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đôi xử tốt với
con cả, ngoại trừ cha và mẹ của các con. Nếu có người đối xử tốt với
con, ngoài việc các con phải biết ơn, trân quý, các con cũng nên thận
trọng một chút, vì người đời thường làm việc gì cũng có mục đích của nó,
chớ có vội vàng cho là bạn tốt của mình ngay.
2.Không có
người nào mà không thể thay thế được cả; không có vật gì mà nhất thiết
phải sở hữu ,bám chặt lấy nó. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thì sau
nầy trong cuộc đời, lỡ người bạn đời không còn muốn cùng đi trọn cuộc
đời, hay vì lý do gì con bị mất đi những gì trân quý nhất trong đời con,
thì cũng nên hiểu: đó cũng không phải là chuyện trời sập.
3.
Đời người ngắn ngủi, nếu hôm nay ta để lãng phi thời gian, mai đây hiểu
được thì thấy rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu ta
càng trân biết quý sinh mạng của mình càng sớm, thì ta được tận hưởng
cuộc đời mình càng nhiều hơn. Trông mong được sống trường thọ, chi bằng
mình cứ tận hưởng cuộc đời mìmh ngay từ bây giờ.
4.Trên đời
nầy chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Aí tình chẳng qua là một cảm
xúc nhất thời, cảm giác nầy tuyệt đối sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà
biến thiên, thay đổi. Nều người yêu bất diệt rời bỏ con rồi, hãy chịu
khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần dần trôi qua, để tâm tư mình từ
từ lắng đọng, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi. Không nên cứ ôm ấp
cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luy vì thất tình.
5.Tuy có nhiều người trên thế giới này thành công, nổi tiếng mà
chẳng có học hành nhiều, chẳng có bằng cấp cao, nhưng điều đó cũng không
có nghĩa là không cần học hành nhiều sẽ thành công. Kiến thức đạt được
do việc học hành, giáo dục là vũ khi trong tay của mình. Ta có thể lập
nên sự nghiệp với bàn tay trắng, nhưng không thể trong tay không có tấc
sắt. Nên nhớ kỷ điều nầy !
6. Cha không yêu cầu các con
phải phụng dưỡng cha trong nửa quãng đời còn lại của cha sau nầy. Ngược
lại, cha cũng không thể bao bọc nữa quãng đời sau này của các con. Lúc
các con đã trưởng thành, độc lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên
chức của mình. Sau nầy các con có đi xe Bus công cộng hay đi Auto nhà,
các con ăn soup vây cá hay ăn mi gói, đều là trách nhiệm của các con.
7. Các con có thể yêu cầu mình phải giữ chữ TÍN, nhưng không thể
bắt người khác phải giữ chữ TÍN với mình. Các con có thể yêu cầu mình
phải đối xử TỐT với người khác, nhưng không thể kỳ vọng người khác phải
đối xử TỐT với mình. Mình đối xử người ta thế nào, không có nghiã là
nguời ta sẽ đối xử lại mình như thế , nếu không hiểu rõ được điều nầy,
sẽ tự chuốc lấy buồn phiền cho mình.
8.Trong mười mấy, hai
mươi năm nay, có người tuần nào cũng mua vé số, nhưng vẫn nghèo trắng
tay, điều nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn mới khá
được. Trên thế gian nầy không có cái gì là miễn phí cả.
9.Sum họp gia đình, thân thích đều là duyên phận, bất luận trong kiếp
nầy chúng ta sống chung với nhau được bao lâu ,như thế nào, nên trân qúy
khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu có),
dù ta có thuơng hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu.
Nguồn: Nguyễn Lân Dũng /MỘT LÁ THƯ ĐÁNG ĐỌC.
Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013
Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013
THƯỞNG TẾT...
Ngày xưa,thời bao cấp,nhiều khi các cơ quan xí nghiệp ko có tiền để trả lương công nhân,họ lấy luôn sản phẩm của cơ quan xí nghiệp mình sản xuất ra để trả lương công nhân.Nơi nào có sản phẩm là hàng tiêu dùng thiết yếu thì sản phẩm dễ bán,người công nhân có thể nhanh chóng có tiền để chi tiêu dù có bị thiệt một chút.Vì bao giờ chả phải bán rẻ hơn.Nơi nào sản xuất các sản phẩm công nghiệp nặng thì ko biết họ phải làm sao.Hồi ấy mẹ tôi làm ở lương thực,cứ tưởng được trả lương bằng gạo thi lãi to.Bởi vì gạo cung cấp theo sổ giá thấp hơn giá thị trường nhiều lần.Đến khi nhận lương thì ko phải gạo cũng chẳng phải tiền mà là ....phân.PHÂN ĐẠM. Ấy vậy mà mọi người vẫn bảo nhau là may.May mà phân đạm còn dễ bán,chứ mà phân lân của nhà máy APATÍT ngay cạnh ga PYthì ko biết bán cho ai.
Nay đọc trên mạng thấy thưởng tết bằng quần đùi,tất,gạch xây...nghĩ mà buồn. Sơn thưởng sơn, xây dựng thưởng gạch ,vậy cục tần số thưởng gì...Thầy cô giáo thưởng gì...Không khéo phiên chợ PHÚC YÊN haitám tết trở lại thời kỳ trao đổi HÀNG /HÀNG mất.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)