Vậy mà 38 năm đã trôi qua.Nhớ ngày ấy mình mới đón mẹ từ bệnh viện về,cũng là lúc đài báo tin SÀI GÒN giải phóng.Niềm vui gia đình hòa cùng niềm vui dân tộc
.Trước đó mẹ mình đau ruột thừa cấp phải mổ cấp cứu.Khi ký giấy mổ cho mẹ mình nghĩ có lẽ mẹ sẽ chết mất.Trước khi gây mê mẹ dặn mình,nếu mẹ chết thì con đưa thằng Long vào Ninh bình cho cậu Thuận nuôi.Mình ko nói gì nhưng nghĩ,mình sẽ bỏ học đi làm để nuôi các em chứ ko gửi đứa nào cho ai cả.Lúc ấy mình ko khóc,ko lo sợ,mà chỉ nghĩ mình sẽ phải làm gì.Đến trưa,khi mình về nhà gặp MAI đi học về,mình kể mẹ mình phải mổ,mình ko đi học được,nhờ MAI xin phép cô giáo hộ,có khi mình phải bỏ học mất,đến lúc ấy mình mới khóc.
Rồi mình phải nghỉ học mất một tuần,nhờ có các bạn trong lớp chép bài hộ nên mình vẫn theo học được bình thường bài vở đầy đủ.Hồi ấy,bảng tin của trường có vẽ bản đồ VIỆT NAM và từng ngày điền cờ vào những nơi đã được giải phóng,các lớp thi đua ,xem lớp nào tiến vào SÀI GÒN trước.Giờ mình cũng ko nhớ lớp nào thắng .
Mấy hôm nay xem phim NƠI HUYỀN THOẠI BẮT ĐẦU,vẫn thấy cảm động ,vẫn thấy tự hào về những năm tháng hào hùng ấy của dân tộc mình.Nhớ có chỗ nào đó mình đọc được trên mạng,nếu hồi ấy Việt nam cộng hòa thắng thì bây giờ nước mình chẳng kém gì Hàn hay Nhật.Tuy nhiên,cái tinh thần xẻ dọc TRƯỜNG SƠN đi cưú nước ấy họ chẳng có được,nên chữ nếu ấy ko thể xảy ra.Mặc dù sau giải phóng nền kinh tế miền nam cao hơn miền bắc nhiều lần.Giá như ko giáo điều ,giá như ko thiên kíến,giá như ko sợ CNTB,giá như biết lắng nghe và sử dụng những trí thức của chế độ cũ....và còn rất nhiều giá như khác nữa thì ngày hôm nay nhiều người ko phải ngậm ngùi hối tiếc vì biết bao máu xương của cải dân tộc đã mất đi.
Hôm nay ngày QUỐC TẾ LAO ĐỘNG,nhưng lại là ngay giai cấp công nhân được nghỉ.Ở VIỆT NAM được nghỉ dài,ở đây mình được nghỉ có một ngày thôi nên đi bơi,xông hơi,thư giãn.Đón tháng NĂM thôi,tháng tư qua rồi.